Người ta hay bảo: “Đi Đà Lạt vài ngày là đủ”. Nhưng lần này, tôi ở lại lâu hơn. Không phải vì dư dả thời gian, mà vì tôi thấy mình cần nó – cần một nơi để thở, để lặng, và để lắng nghe lại chính mình.

Lúc mới đến, tôi vẫn giữ nguyên cái nhịp sống quen thuộc đi nhanh, nhìn lướt, check-in chỗ này, ghé chỗ kia như thể sợ bỏ lỡ điều gì. Nhưng Đà Lạt thì không như vậy. Thành phố này cứ lặng lẽ, thong thả… đến mức làm mình cũng phải chậm lại. Không cố ý, nhưng cuối cùng cũng phải thở chậm hơn, đi nhẹ hơn, và để lòng mình yên một chút.

Tôi bắt đầu dậy sớm hơn. Không vì báo thức, mà vì ánh nắng sớm len vào phòng, nhẹ đến mức không thể lờ đi. Tôi khoác áo, ngồi ngoài ban công, ôm ly cà phê còn nóng. Trước mặt là sương trôi lẫng lờ giữa đồi. Không chụp hình, không cần phải kể với ai. Chỉ ngồi đó, hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên sau nhiều tháng thấy mình thật sự… thở.

Có những chiều mưa bất chợt, tôi ghé một quán cà phê nhỏ, không có view đồi núi rực rỡ, chỉ có tiếng mưa gõ lên mái tôn và vài bản nhạc Pháp cũ. Lúc đó, tôi mới hiểu: bình yên không cần phải quá nhiều thứ. Chỉ cần đủ để thấy lòng mình được buông xuống.

Rồi tôi gặp những người rất đỗi bình thường.. một cô bán xôi sáng luôn cười rạng rỡ, một chú chạy xe ôm kể chuyện Đà Lạt xưa như thể đang kể về chính cuộc đời mình. Họ không biết tôi là ai, không cần biết tôi làm gì, nhưng cách họ sống khiến tôi thấy mình nhỏ bé và nhẹ lòng.

Tôi dành vài buổi chỉ để đi bộ quanh hồ, không đích đến. Tôi ngồi bên bờ nước, viết vài dòng nhật ký. Không phải để viết hay, mà để ghi lại những gì mình chưa từng có thời gian nghĩ đến. Những điều đơn giản mà mình đã bỏ quên quá lâu.

Và rồi tôi nhận ra

không phải tôi đang du lịch, mà là đang được chữa lành.

Chuyến đi dài ngày này không có lịch trình cụ thể, không có những điểm check-in nổi tiếng, cũng chẳng có hàng trăm bức hình sống ảo. Nhưng có một điều tôi chắc chắn mang về: tôi đã khác trước khi đến đây một chút bình yên, một chút biết ơn, và rất nhiều nhẹ nhàng.

Nếu ai đó hỏi tôi: “ở Đà Lạt lâu vậy, có chán không?” Tôi sẽ cười và đáp:

“Không. Chỉ là tôi mới bắt đầu thấy mình đang sống thật sự.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *