Tôi không nhớ rõ mình đã đi bao nhiêu lần Đà Lạt. Cũng không rõ từ khi nào tôi bắt đầu yêu nơi này không phải vì hoa, vì cà phê hay khí hậu, mà vì… Đà Lạt về đêm.

Tối đó, trời không mưa. Đà Lạt chỉ se se lạnh như cách một ai đó khẽ nắm tay mình lần đầu. Tôi bước ra khỏi homestay, chẳng có đích đến, chỉ muốn đi. Phố vắng, thi thoảng vài ánh đèn xe máy lướt qua, bỏ lại sau lưng một vệt sáng mỏng manh giữa sương mù.

Tôi đi qua đường Trần Phú, hướng mắt lên ngọn tháp truyền hình Đà Lạt đang sáng rực giữa trời. Người ta bảo, nhìn thấy tháp từ xa là biết mình vẫn còn ở gần trung tâm. Còn tôi thì nghĩ, ngọn tháp ấy giống như một vệt hy vọng nhỏ nhoi mà thành phố giữ lại cho ai lạc lòng.

Băng qua vài con dốc, tôi rẽ vào một ngõ nhỏ. Ở đó, đèn vàng hiu hắt rọi xuống mái ngói xưa cũ. Có một cô bé bán khoai lang nướng vẫn còn ngồi co ro bên bếp than. Tôi không đói, nhưng vẫn mua. Món ăn nóng hổi làm dịu cơn lạnh, nhưng sự ấm áp đến từ cách người ta nhìn nhau trong im lặng mới khiến tim tôi rung lên khe khẽ.

Tôi tiếp tục đi, qua những căn nhà cũ, những bức tường rêu phong, những chiếc ghế đá dưới bóng thông già. Tôi không chụp ảnh, cũng không mở nhạc chỉ nghe tiếng bước chân mình vang nhẹ trên mặt đường ướt sương, như thể đêm nay Đà Lạt chỉ dành riêng cho tôi.

Khi về đến homestay, đồng hồ chỉ gần 11 giờ. Tôi mở cửa thật khẽ, sợ đánh thức những giấc mơ đang yên lành trong ngôi nhà gỗ nhỏ.

Và ngay lúc đó, tôi biết mình vừa có một đêm thật đẹp – không phải vì điều gì xảy ra, mà chính vì sự lặng lẽ, dịu dàng và ngột ngạt theo cách rất riêng của phố núi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *